Thiên khải (sa. śruti)
Thánh truyền (smṛti)
Kinh Vệ-đà, hay
Phệ-đà (
tiếng Phạn: वेद;
tiếng Anh: Veda) xem như là cỗi gốc của giới
Bà La Môn và là suối nguồn của nền văn minh
Ấn Độ. Véda có nghĩa là "tri thức". Trong kinh có những bản
tụng ca để ca ngợi các vị
thần, như thần lửa, thần núi, thần sông... Phần lớn ca tụng những vẻ đẹp huy hoàng, tưng bừng và mầu nhiệm của
cuộc sống trong
vũ trụ.Toàn thể bộ kinh được hợp lại từ nhiều phần gọi là sambitâ, gồm bốn tạng: Trong phần Rig Véda, người ta nhắc đến những con người tự coi là "vượt lên trên cõi trần" (được gọi là các yogin, du-già sư). Khi uống một thứ nước gây say là soma, họ khổ luyện và tự thôi miên và gây nên trạng thái xuất thần và lên đồng. Khi đó, họ tự coi là những người thần thánh nhập vào họ và họ tin rằng mình được ban cho những quyền lực thiên nhiên.Tư tưởng chủ yếu của Vệ Đà được biến đổi từ Đa thần qua Nhất thần, từ Nhất thần sang lãnh vực Triết học ngang qua ba thời đại: Vệ Đà Thiên Thư (Veda),
Phạm thư (Brahman) và
Áo nghĩa thư (Upanishad)
[2].Thời đại Vệ Đà kéo dài từ khoảng thời gian 1200 năm trước TL đến 800 năm sau TL, là một thời gian dài phát triển và có nhiều đổi thay. Xã hội của người
Aryan, một bộ tộc Âu-Ấn xuống đến tiểu lục địa
Ấn Độ vào thời gian đầu và hình thành một nền tảng xã hội dựa trên
tôn giáo, mà tầng lớp lãnh đạo trên hết là giới tu sĩ, còn được gọi là
Bà La Môn [3].